“TÌNH NGUYỆN KHÔNG PHẢI ĐỂ CHƠI, TÌNH NGUYỆN LÀ ĐỂ GIÚP ĐỜI THÊM XANH”

14/10/2024 - Nguyễn Thanh Bình

Câu nói đơn giản ấy đã trở thành kim chỉ nam trong hành trình tình nguyện của cô gái trẻ Trần Hồng Nhung – Một nữ thủ lĩnh tình nguyện nhỏ nhắn nhưng đầy nội lực đến từ Uông Bí – Quảng Ninh. Ở tuổi 22, cô gái đến từ vùng Mỏ giàu truyền thống này đã vinh dự 2 năm liền đạt Giải thưởng tuổi trẻ cống hiến vì Cộng đồng.

Bén duyên với phong trào tình nguyện đã hơn năm năm nay, Nhung hiện đang đảm nhiệm vai trò trưởng ban hậu cần của Cộng đồng Tình nguyện Việt Nam.

Chúng tôi gặp nhau dưới một chiều mưa tại Đà Lạt, một trạm dừng chân trong hành trình xuyên nửa Việt Nam của em, ấn tượng của tôi về em là một cô gái nhỏ bé, có nụ cười tỏa nắng cùng lối kể chuyện cuốn hút. Với một tách sữa nóng dưới trời mưa lạnh, Hồng Nhung bắt đầu kể tôi nghe về những chuyến tình nguyện của mình. Từ những chương trình đầu tiên khi em bước chân lên Đại học như Tết yêu thương, Giọt hồng trao em, Hành trang sĩ tử, Hơi ấm mùa đông đến các chiến dịch Mùa hè xanh trải dài khắp các địa phương miền bắc, Hồng Nhung luôn giữ vững lý tưởng và phương châm tình nguyện của mình.

Trong suốt hành trình năm năm tình nguyện của mình, đã trải qua đủ những chương trình thành công và cả những khó khăn khi thất bại, ký ức đáng nhớ nhất của cô nàng thủ lĩnh trẻ là chương trình: “Tết ấm vùng cao” tại xã Thanh Phú, huyện Sa Pa, tỉnh Lào Cai. Trong tiết trời se lạnh của Đà Lạt, em kể tôi nghe về mùa Tết năm ấy: “Lần đầu tiên trải qua cảm giác xung quanh toàn sương mù, dưới cái lạnh – 1ºC, đường vào bản không dễ dàng chút nào, hành trình đến với các em nhỏ là hành trình mạo hiểm với cảm giác khi chiếc xe băng qua những đoạn đèo mù sương chẳng rõ hình hài người đối diện. Ngồi gần cửa kính thấy bên cạnh là vực sâu nên tim em chẳng đập được như bình thường nữa, chỉ biết ngồi cầu trời khấn phật, cái cảm giác ấy đến giờ vẫn chưa thể nào quên được anh ạ. Đến điểm trường, nhìn những chiếc má đỏ ửng lên trong giá lạnh, những đôi chân trần trên nền đất ẩm và những manh áo chàm phong phanh của các bé, em cảm thấy mình đã được sinh ra quá đầy đủ, và con người quả thật quá nhỏ bé dưới thiên nhiên khắc nghiệt này. Có những điểm trường chỉ có hai cô giáo và 12 em bé, dù đói nghèo nhưng các con vẫn hiếu học và lễ phép đến nao lòng, lúc đó nhìn mặt đứa nào cũng lem nhem nhưng vẫn đáng yêu cực kì, khi nhận quà không quên nói: “Dạ! con cảm ơn cô”. Chúng em đã để lại mảnh đất lạnh giá ấy một bức bích họa với niềm mong mỏi hình ảnh những em bé vui chơi trên bức tường ấy sẽ trở thành ước mơ và hy vọng cho các bé sau này”.



Nhung chia sẻ: “Tình nguyện đã mang đến cho em những người anh, người chị, những người đồng đội luôn sát cánh trong mọi khó khăn, cùng khóc, cùng cười và cùng trưởng thành. Tham gia tình nguyện mới thực sự biết được cuộc sống của mình đầy đủ hơn so với bao nhiêu người ở ngoài kia, em được trải nghiệm, học hỏi từ những người đi trước và cái lớn nhất là tinh thần, quyết tâm vượt lên mỗi khi em gặp khó khăn”.



Khi Hồng Nhung rời đi, mưa vẫn chưa ngừng, gặp gỡ và lắng nghe những trải nghiệm của một cô gái trẻ khát khao cống hiến như vậy, là một duyên phận có lẽ khó có thể gặp lại. Buổi tâm sự của hai anh em suốt ba tiếng đồng hồ, ánh mắt em luôn sáng bừng lên niềm vui khi giúp đỡ được những mảnh đời cơ nhỡ, cũng thấp thoáng nỗi trăn trở về những nỗi buồn vẫn hiện diện ngoài kia. Tôi thấy được trong đôi mắt em sự tự tin, khát khao được sống có ích và cống hiến cho cộng đồng.



Cảm ơn những đóng góp của em và Cộng đồng Tình nguyện Việt Nam đã mang lại cho cuộc đời này. Em xứng đáng là tấm gương sáng cho thế hệ trẻ noi theo.

Tác giả: Hà Phước Toàn

Tin mới

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *